1. Thông báo sự thay đổi của VIỆT GUITAR – HỢP ÂM HAY
    XIN CẢM ƠN!
    QT WEBSITE
    VŨ HÀ
    Dismiss Notice

Ru ta ngậm ngùi - Trịnh Công Sơn

Thảo luận trong 'Giải đáp chung về guitar' bắt đầu bởi tgnam.khtn, 30 Tháng năm 2010.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tgnam.khtn

    tgnam.khtn Thread Starter Đồ rê mi fa sol ...

    (Bài này do mình viết, các bạn xem thế nào nhé :D.
    ps: Rất muốn làm quen với những ai thích nhạc Trịnh.)


    [video=youtube;LSFwPpIokfw]http://www.youtube.com/watch?v=LSFwPpIokfw[/video]


    Quả thực, nếu ko nghiền ngẫm ca từ bài hát bằng cả trái tim, thì ko thể ngẫm ra được bức tranh trong lời nhạc. Toàn bài hát là sự suy ngẫm của một con người đã về với tuổi tóc mây, đang hồi tưởng về một bức tranh cuộc đời, về sự chuyển biến tâm lý mà mình đã trải qua.

    “Môi nào hãy còn thơm
    Cho ta phơi cuộc tình”

    Tuổi trẻ gắn liền với tình yêu. Người ta yêu nhau, đắm đuối bên nhau, cùng tìm đến bến bờ hạnh phúc. Nhưng tuổi trẻ cũng có những cái bồng bột, cái Tôi lớn mạnh của nó. Những môi thơm, những tình nồng, người ta coi như là một niềm hãnh diện, vì mình đã yêu và được yêu. Chính vì thế, người ta thích mang những hạnh phúc chia sẻ cùng mọi người xung quanh, như là đang tự hào vì chính mình đã tìm được ý nghĩa cho cuộc sống. Tác giả dùng động từ "phơi" là để bao hàm ý nghĩa đó. Khi ta đã có được một cái gì đó thật cao cả, ta luôn muốn thật nhiều người cùng biết đến và ngợi ca nó.

    "Tóc nào hãy còn xanh
    Cho ta chút hồn nhiên
    Tim nào có bình yên
    Ta rêu rao đời mình
    Xin người hãy gọi tên"
    Tóc xanh là dấu hiệu của tuổi xanh. Tuổi của hồn nhiên vui vẻ, tuổi của vô tư không suy nghĩ sự đời. Chính vì thế mà trong tâm hồn người trẻ luôn tràn ngập những hoài bão lớn lao. Trong tâm hồn, trong con tim không phút nào phẳng lặng. Thay vào đó là thái độ thách thức những thử thách, luôn muốn khẳng định bản thân. Và bởi vậy, cái Tôi của tuổi trẻ lại trỗi dậy. Con người ta luôn muốn “rêu rao” bản thân mình. Tác giả dùng từ “rêu rao” hình như có hàm chứa ý nghĩa gì đó mỉa mai chua xót. Câu cuối đoạn “Xin người hãy gọi tên” như là một lời cầu khẩn. Chính tâm lý cái Tôi đã làm cho bản thân luôn muốn là trung tâm của vủ trụ, bời vậy, người trẻ luôn cố gắng làm thật nhiều việc, chỉ mong người ta một lần nhắc đến mình….
    Thế rồi, cái tuổi trẻ ấy cũng qua đi, nhường chỗ cho một con người chín chắn. Sự vô tư cũng nhường chỗ cho sự toan tính ở đời…

    “Khi tình đã vội quên
    Tim lăn trên đường mòn
    Trên giọt máu cuồng điên
    Con chim đứng lặng câm
    Khi về trong mùa đông
    Tay rong rêu muộn màng
    Thôi chờ những rạng đông”

    Tình ái có phải là bất tận? Theo mình, nó cũng thăng trầm như đời người vậy. Đời sống có nhiều gian nan, rồi cũng sẽ có trường hợp tình chia cắt. Và cuộc tình cũng nhanh chóng chìm sâu. Con tìm giờ đây đã không còn rộn rã như trước, nó chỉ biết yên bình đập theo những nhịp đập đã được tạo thành quán tính. Và người ta chìm vào sâu lắng, chỉ còn biết câm lặng, lãng quên sự vội vã của cuộc đời. Thời gian cứ thế trôi mau, và mùa đông của cuộc đời cũng đến. Những ngón tay đã phủ kín bụi thời gian. Người ta chỉ biết thở dài, hoài tưởng. Và cũng chì còn biết ngồi ngóng chờ những những chút vui vẻ phù du mà nhân gian đưa lại.

    “Xin chờ những rạng đông
    Đời sao im vắng
    Như đồng lúa gặt xong
    Như rừng núi bỏ hoang
    Người về soi bóng mình
    Giữa tường trắng lặng câm”

    Nhưng chờ thì vẫn chỉ là chờ. Cuộc đời chỉ đáp lại bằng những lời thinh lặng. Những ồn ã, những phong ba ngày xưa, nay đã lùi lại nhường chỗ cho sự thinh vắng đến bất tận. Người về, chỉ còn thấy bóng dáng mình giữa những bức tường rong rêu. Và người lại hồi tưởng…

    “Có đường phố nào vui
    Cho ta qua một ngày
    Có sợi tóc nào bay
    Trong trí nhớ nhỏ nhoi
    Không còn không còn ai
    Ta trôi trong cuộc đời
    Không chờ không chờ ai”

    Hồi tưởng về những con phố tuổi thơ đã rong chơi, về mái tóc bồng bềnh của một người con gái. Người cố gắng lục lọi trong những ký ức mờ nhạt của mình. Và bàng hoàng nhận ra mình đã chẳng còn ai… Không còn ai bầu bạn, không còn ai vui đùa; thân phận Người như đang trôi bồng bềnh trong cuộc đời, phiêu du, không dừng lại, mặc cho nhân gian cứ đổi.

    “Em về hãy về đi
    Ta phiêu du một đời
    Hương trầm có còn đây
    Ta thắp nốt chiều nay
    Xin ngủ trong vòng nôi
    Ta ru ta ngậm ngùi
    Xin ngủ dưới vòm cây”

    Tình đã chết, đã như là không còn ai trong đời. Có còn chi đâu, người yêu cũng như giọt nước đã hóa hư không… Người ngồi đó, cố xua tan hình bóng người xưa trong tâm trí. Và rồi chìm vào khói hương trầm nghi ngút. Người chợt nhận ra mình đã không còn bước tiếp được… Đã đến lúc nghỉ ngời, người muốn quay về với vòng nôi thơ ấu. Nhưng vòng nôi này là vòng nôi của đất mẹ. Người muốn mẹ đất ôm mình thật chặt… Người tự ru mình vào cõi ngũ. Một cõi vĩnh hằng… Vòm cây ở đây không phải là cây đa, cây phượng, mà nó là mái vòm che của chiếc nôi kia.Và khi vòm cây đã che kín, mọi vật đã tối đen. Người đã yên ổn trở về với quá khứ xa xăm.
     
  2. gac0n

    gac0n Mới tập romance

    hay lắm, mong bạn có nhiều bài văn cảm xúc về các tác phẩm khác của Trịnh Công Sơn.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này