1. Thông báo sự thay đổi của VIỆT GUITAR – HỢP ÂM HAY
    XIN CẢM ƠN!
    QT WEBSITE
    VŨ HÀ
    Dismiss Notice

Concierto d'Aranjuez

Discussion in 'Giải đáp - thảo luận về Guitar cổ điển' started by trọc, Aug 20, 2003.

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. trọc

    trọc Thread Starter Cựu thành viên BQT

    Concerto D'aranjuez ( J Rodrigo 1902-?)Aranjuez là tên một thành phố cổ gắn với truyền thống quật cường đấu tranh của Tây Ban Nha(Như 'Quảng Trị' ở VN). Rodrigo đã xâm nhập khá sâu sắc vào đời sống tinh thần nói chung và âm nhạc nói riêng của người dân nơi đây.Mở đầu, qua việc sử dụng tiết tấu của những các vũ điệu dân gian trên tiếng guitar, tác giả đã giới thiệu một bức tranh về đời sống dân chúng nơi này. Đoạn Adagio tiếp theo đầy xao xuyến mà giới phê bình đánh giá rất 'adaluza' và đoạn kết rộn ràng niềm vui sướng 'Allegro Gentile' mà vẫn mang vẻ hài hước. Tất cả đã vẽ nen trước người nghe một tuyệt tác hội hoạ về đất nước Tây ban Nha nói chung dưới nắng chiều, màn đêm rồi lại bình minh. Cái hay ở Concerto này là sự phối hợp nhạc cụ trong sáng với việc sử dụng rất đạt tiếng 'tù và' trong phần chậm và tiếng kèn leo lẻo ở phần cuối, cộng với việc chú ý cân bằng giữa âm hưởng guitar và các nhạc cụ riêng rẽ trong dàn nhạc sao cho không có chỗ nào người diễn đơn bị tiếng dàn nhạc ồn ào át mất.Văn hoá Tây Ban Nha phần lớn kế thừa từ bắc Phi và Tây á, 7 thế kỷ dưới sự thống trị của người Mo để lại khá nhiều di tích, nếp sinh hoạt. Bản concerto A'ranjuez như câu chuyện kể mà nét giai điệu guitar là nhân vật tự sự trữ tình tuyệt diệu hết vui lại buồn rồi lại vui.Rodrigo viết Concerto này tặng De Maja, trưởng khoa guitar NV Madrid nên Segovia tự ái không bao giờ chơi bản này. Tuy vậy dù sao nó cũng được thừa nhận là concerto điển hình nhất của guitar. Những Ns biểu diễn xuất sắc bản này gồm Narciso Yepes, M.L Anido, R Tarrago(vợ Rodrigo), A Diaz, Bream , John Williams
     
  2. trọc

    trọc Thread Starter Cựu thành viên BQT

    Concierto de AranjuezConcierto de Aranjuez lấy tên theo khu cung điện hoàng gia Aranjuez. Âm nhạc(chính xác hơn là ở 2 chương ngoài 1 và 3) không chỉ là về thời gian mà Rodrigo đã nghỉ trăng mật ở đó với vợ mình , mà còn về cuộc sống trong cung ở vào những thế kỷ 18 và 19.Vào cuộc ra mắt năm 1940, Concerto de Aranjuez ngay lập tức là một thành công lớn, và đã làm mang lại tiếng tăm cho tác giả Joaquin Rodrigo, chủ yếu nhờ vào sức mạnh của chương thứ 2. Sau buổi diễn, ông đã được công kênh dọc phố phường bởi những đám đông lớn. Ông cũng được báo chí ca tụng là nhà soạn nhạc TBN vĩ đại nhất của thời hiện đại.Nhiều năm sau buổi ra mắt, công chúng đều muốn được hỏi Rodrigo cảm xúc nào đã làm ông viết nên chương thứ 2 nổi tiếng đó. Theo lời vợ ông, Rodrigo sẽ chỉ nhún vai và nói đó chỉ là những suy nghĩ cảm xúc bình thường, "gió qua những cành cây" xung quanh Aranjuez. Khá gần đây, điều này mới được tiết lộ.Tác phẩm được viết trong thời kỳ mà Rodrigo và Victoria(vợ ông), sau này đã gọi là thời kỳ đau buồn nhất trong cuộc đời họ. Chương I và III, dầu vậy, lại tràn đầy hạnh phúc và sức mạnh, nhìn lại những thời gian hạnh phúc. Khi mà bản concerto đã hoàn thành một nửa, Victoria lúc bầy giờ đang mang thai đứa con đầu lòng, cảm thấy rất không được khoẻ. Bà được nhận vào bệnh viện Madrid, và ở một sân khấu, Rodrigo đã được biết rằng vợ và con mình sẽ khó mà qua khỏi. Ngay sau khi nghe tin Rodrigo về nhà, ngồi vào piano và viết nên phần đầu của chương thứ 2 của bản concerto. Victoria nhất định sống, còn đứa bé thì đã không thể.Rodrigo rất ít khi nhắc tới sự kiện này với mọi người, trừ những người thân thiết nhất. Một trong số mà ông đã thổ lộ là Pepe Romero, một người của nhóm Romeros, nhóm bao gồm người cha Celedonio Romero, và 3 người con. Riêng Pepe, lớn lên rất gần gũi với nhà Rodrigos, là một người bạn ngoài đời cũng như bạn diễn, đã rất may mắn được nghe câu chuyện, và cả chơi bản nhạc với nhạc sĩ.Trong một cuộc phỏng vấn cho MPR****, Pepe Romero đã nói về "mạch"("Pulse") xuyên suốt chương II như là "biểu thị cho cuộc sống"(signifying life), "nhận thức của Rodrigo về cuộc sống(‘Rodrigo‘s awareness of life‘). Rodrigo đã tả nó như là "nhịp tim", cuộc sống và tâm hồn của cả Victoria và đứa bé. Đây là cuộc phỏng vấnBill McLaughlin: Có lẽ tác phẩm nổi tiếng nhất với thính giả Mỹ là Concierto de Aranjuez.Pepe Romero: Dĩ nhiên! Không chỉ với thính giả Mỹ, mà nó đã trở thành một trong những - nếu không phải là một - concerto nổi tiếng nhất trong thời đại của chúng ta.BML: Và anh đã nói với tôi là Rodrigo đã viết nên chương II dựa trên cảm xúc về gió qua những cành cây vào mùa hè TBN ở Aranjuez. Nhưng anh cũng đã nói là có một câu truyện khác ?PR: Đó là một câu chuyện trong một thời gian dài. Nhưng mà Rodrigo, ông ta không thích nó lắm, hoặc là không thích nói đến nó thực sự tượng trưng cho cái gì. Nhưng tác phẩm thực sự được viết vào thời gian đau buồn, tồi tệ nhất của họ. Họ đã mất đứa con đầu lòng. Và toàn bộ chương II là một cách mà ông đối thoại với Chúa. Và anh nhận thấy cái "mạch" xuyên suốt thời gian của bản nhạc và được chơi bởi dàn nhạc,- "mạch" này, tiếp nối mãi, biểu thị cho cuộc sống, và sự tiếp nối, sự nhân thức của ông về cuộc sống.Và giai điệu, đầu tiên là bằng kèn Anh, sau đó là guitar, và rồi qua tất cả các nhạc cụ khác nhau trong dàn nhạc - lên đến đỉnh điểm với một nhạc dữ dội chơi bởi cả dàn nhạc - là tất cả những cảm xúc khác nhau mà ông cảm thấy : tình yêu đứa bé, tình yêu vợ, cầu xin chúa đừng mang cô ấy đi.ML: Anh có thể nhắc lại đoạn đó ?PR: Được chứML: Và sau đó trở lại "mạch" ?PR: "Mạch" luôn ở trong đó. Và cuối cùng của đoạn nhạc dữ dội bởi cả dàn nhạc, tiếng guitar trở lại, đó là sự chấp thuận ý Chúa, cảm giác hoà bình, chương II kết thúc là linh hồn của đứa bé bay lên thiên đàng.
     
  3. classic_lover

    classic_lover Mới tập romance

    Bài đầu là của anh Ricci, bài sau mình dịch đây mà. Post mà k0 ghi tên ng dịch thế này là ăn cắp bản quyển phạt tiền đây!! [​IMG] [​IMG] [​IMG]
     
  4. Thi sĩ còm

    Thi sĩ còm Cựu thành viên BQT

    Chú Hè MUộn quả này tèo rồi, tội này tù vài tháng chứ chả chơi. Chú nhìn bài của tôi mà học tập, bên dưới đều phải thêm chữ " Sưu tầm" đấy. Bác Classic-love thông cảm chú HM trẻ người non dạ, có gì em từ từ uốn nắn em nó. [​IMG] [​IMG] [​IMG]
     
  5. trọc

    trọc Thread Starter Cựu thành viên BQT

    xin lỗi bác, sơ ý quá. Tất cả các bài em đều đề là trích từ TTVN, chả hiểu sao bài này lại quên.
     
  6. classic_lover

    classic_lover Mới tập romance

    Lại nói về cái bản concerto bất hủ này. Các bác thích ai oánh nhất nhỉ? John Williams thì lúc nào cũng có vẻ trầm, sâu và rất "cổ điển". Julian Bream thì vì tiếng đàn ông rất sắc và cả phong cách nên có vẻ xót xa hơn. Alirio Diaz thì chơi nhanh quá và tiếng đàn có vẻ tròn quá nên em nghĩ k0 hợp lắm. Pepe Romero có lẽ là hay nhất chăng, tiếng đàn của ông rất "TBN" (vì ông là người TBN mà lị!) và cách thể hiện cũng rất xuất sắc, lúc sâu lắng, lúc bùng phát. Tóm lại là em thích ông này nhất.Cũng hơi phí là lão Segovia nhà ta do tinh vi sĩ diện nên đã k0 thèm chơi bản này cho anh em thưởng thức (là do Rodrigo đề tặng bản này cho người khác chứ k0 phải lão ta). Mặc dù về sau, Rodrigo đã "chuộc tội" bằng bản Fantasia para un gentil hombre và Segoiva đã chơi rất thành công bản này nhưng lão vẫn k0 thèm chơi bản kia. Sĩ đến thế là cùng.Mọi người đã nghe các bản concierto cho guitar khác của Rodrigo chưa nhỉ? Hay vật vã luôn. Bản Concierto Andaluz (cho 4 guitar và dàn nhạc) nghe rất máu, đấy chất ngẫu hứng. Bản Concierto Madrigal ( 2guitar+dàn nhạc) thì đầy chất Trung Cổ (Anh hùng xạ điêu !!!), bản này tặng cho cặp song tấu vợ chồng Lagoya + Presti nhưng chưa kịp biểu diễn thì Presti đã chết vì bệnh tim. Concierto para una fiesta (công-xẹc-tô cho một lễ hội) tặng Pepe Romero thì có lẽ k0 đỉnh bằng mấy cái kia, nhưng nghe cũng rất đã.
     
  7. buiquang

    buiquang Mới tập romance

    Theo em được biết thì ngưòi chơi concerto Aranjues thành công nhất là Narciso Yepes. Không biết các bác đã nghe Yepes đánh chưa chứ nghe xong thì mê luôn. Trong các Artist guitar cổ điển thì Yepes đwoc so sánh vĩ đại ngang như Segovia đấy.Nhân tiện hỏi có anh nào có biết nơi nào bán các CD +album Rescuduo de Alhambra ( 12 tác phẩm của Tarega) + Vila-Lobos ( 5 Prelude và 12 Etudes) + 24 ÉtudEos Fernando Sordo Yepes chơi thì mách gìum em với
     
  8. Guest

    Guest Guest

    Em thấy trên 49 Quang Trung có mấy cái CD của Yepes đấy . Nhưng mà cũng ít, không nhiều như của Julian Bream với John Williams . Em thấy có cái CD mà bác Yepes cầm quả đàn guitar cần to đùng , có đến 10 dây. Các bác giải thích hộ em nó là cái loại guitar gì thế ?
     
  9. classic_lover

    classic_lover Mới tập romance

    Em đã nghe concierto de Aranjuez do John Williams, Julian Bream, Pepe Romero, Paco de Lucia, Alirio Diaz và Christopher Packening đánh. Nói chung là đều hay cả, nhưng có lẽ ấn tượng nhất là Packening; Romero chơi cũng rất hay.
     
  10. Classic_mind

    Classic_mind Mới tập romance

    Concerto Para Une Gentihomebre cả 4 chương nghe đều rất hay. Mặc dù không có chương nào nổi bật như Adagio của Concerto de Anranjuez nhưng nghe rất có cảm hứng. Chương 2 ( Espanoleta ) theo em là hay nhất !
     
  11. KT7

    KT7 Đồ rê mi fa sol ...

    Nguoi VN đau tien choi het 3 chapters cua Concerto D'aranjuez la: Nhac si Duong Kim DUngTHan menKT7
     
  12. MadExistence

    MadExistence Đồ rê mi fa sol ...

    Joaquin Rodrigo (1901-1999)Concierto de AranjuézÂm nhạc của Joaquin Rodrigo thấm đượm chất nhạc và văn hóa của quê hương Tây Ban Nha, từ âm nhạc thời Baroque nơi những nhà thờ cổ kính cho đến những làn điệu dân ca, và các nhạc cụ truyền thống, đặc biệt là đàn guitar. Sinh năm 1901 tại Sagunto, Valencia, Rodrigo bị mù từ năm lên ba do bệnh bạch hầu, chính điều này đã đưa ông đến với âm nhạc. Là một nghệ sĩ piano tài năng và một nhà soạn nhạc vĩ đại, ông đã chuyển soạn rất nhiều bản giao hưởng cho piano độc tấu và song tấu. Với một tài năng đặc biệt với hình thức concerto, ông đã viết rất nhiều tác phẩm cho các nghệ sĩ độc tấu, trong đó có bậc thầy guitar Andrés Segovia, nghệ sĩ thổi sáo James Galway, harpist (người chơi đàn hạc) Nicanor Zabaleta, và cellist Julian Lloyd Webber. Khi còn là sinh viên tại Nhạc viện Valencia, ông đã sớm được trao bằng danh dự với tác phẩm “Cinco piezas infantiles” (1924). Sau đó ông tới Paris cùng Paul Dukas, vào học tại École Normale de Musique với sự ủng hộ của nhà soạn nhạc đồng hương Manuel de Falla. Cuộc nội chiến Tây Ban Nha nổ ra vào những năm 30 khiến ông mất cơ hội nhận học bổng tại Paris; ông cùng vợ - nghệ sĩ piano Victoria Kamhi - dạy nhạc và tiếng Tây Ban Nha tại Pháp và Đức. Nhưng một năm sau khi họ trở về quê hương (1939), năm 1940 bản Concierto de Aranjuez của Rodrigo đã trở nên nổi tiếng khắp Barcelona với sự trình diễn của guitarist Regino Sainz de la Maza. Thành công vang dội ấy đã khiến ông nổi tiếng khắp thế giới. Tác phẩm đã trở thành bản concerto nổi tiếng nhất thế kỉ 20, và được chuyển soạn cho rất nhiều nhạc cụ độc tấu. Chủ đề của chương 2 càng trở nên nổi tiếng khi được Miles Davis chuyển thể trong đĩa “Sketches of Spain” (1960) theo phong cách jazz. Năm 1992, nhân dịp kỉ niệm 90 năm tuổi của Rodrigo, ông được vua Juan Carlos I trao tặng danh hiệu “Marqués de los jardines de Aranjuez” (“Hầu tước của những khu vườn ở Aranjuez”). Cho đến những năm cuối cuộc đời, ông vẫn tiếp tục sáng tác các tác phẩm concerto, các bài hát, bản nhạc cho piano và nhạc thính phòng.-----------------------------------------------------------------Kiếm tìm một niềm đam mê, đi tìm một nhân cách ...
     
  13. MadExistence

    MadExistence Đồ rê mi fa sol ...

    Những khu vườn rộng 300 mẫu tại Aranjuez là một phần của cung điện đời vua Bourbon ở Tây Ban Nha thế kỉ 18. Rodrigo miêu tả bản concerto của ông như “mùi hương ngào ngạt của đóa mộc lan, tiếng hát vang lừng của chú chim non, và tiếng réo rắt của dòng suối mát” – những vẻ đẹp hoang sơ mà một người mù như ông đã cảm nhận được. Hình thức Baroque của tác phẩm rất phù hợp với vẻ trang nghiêm của cung điện cổ; nhưng vũ điệu của chương một và chương cuối, cộng với giai điệu đau thương trong chương giữa bắt nguồn từ hình thức dân ca Tây Ban Nha cổ xưa, đã biến tác phẩm thành một sự hài hòa tuyệt vời của các phong cách âm nhạc tinh túy nhất của Tây Ban Nha trong làn giai điệu của Rodrigo.Chương mở đầu, “Allegro con spirito”, được viết dựa trên những vũ điệu truyền thống như fandango (điệu múa Tây Ban Nha nhịp 3/4 hoặc 6/8 có tính chất lả lướt, khêu gợi). Nó được xây dựng dựa trên một chuỗi sự luân phiên nhau: sự xen kẽ thuờng thấy giữa guitar độc tấu với dàn nhạc, sự xen kẽ trong chủ đề giữa những hợp âm rộn rã của guitar và giai điệu giới thiệu bởi dàn violin, và sự xen kẽ nhịp điệu giữa nhịp chính 6/8 và các đoạn viết với nhịp 3/4. Khúc mở đầu thể hiện tài năng của Rodrigo khi ông cân bằng giữa sự im lặng của cây guitar với cả dàn nhạc. Guitar bắt đầu với những hợp âm gẩy rộn rã, tiếp nối nhanh khi dàn hơi đối âm nhưng không bao giờ lấn át guitar, và dàn dây nhập cuộc với những hợp âm vang lên như một cây guitar khổng lồ. Guitarist sử dụng các kĩ thuật của flamenco như đối lập giữa punteado với rasgueados. Chương lên đến cao trào với đoạn fandango trong tiếng kèn đồng nhanh, rộn rã, và sau cùng tiếng guitar nhẹ dần kết thúc chương.Sự nhẹ nhàng thuộc về chương Adagio. Hợp âm guitar rải nhẹ trong giai điệu đau thương của kèn Cor; nơi cảm hứng được lấy từ saeta - bài ca ai oán của người dân vùng Andalusia trong tuần lễ trước ngày Phục sinh. Bài ca được hát bởi những người phụ nữ trên các đường phố như một biểu tượng tôn giáo, và tiếng khóc sẽ được đám đông hòa chung. Trong đoạn này, guitar và kèn Cor luân phiên đẩy giai điệu lên xuống, và cuối cùng dàn nhạc hòa cùng, mô phỏng sự nhập cuộc của đám đông. Theo một người bạn của Rodrigo (guitarist Pepe Romero), lời ca ai oán không chỉ là cảm hứng từ saeta, mà còn là tiếng khóc về cái chết của đứa con mới chào đời của nhạc sĩ. Mặc dù đoạn độc tấu mở rộng của guitar đưa dàn nhạc đến cao trào, chương II kết thúc trong im lặng và sâu lắng.Chương cuối, Allegro gentile, là sự kết hợp thông minh giữa sự đối âm mang âm hưởng Baroque và những giai điệu mang đầy tính vũ khúc. Giống như chương đầu, chương cuối để hai nhịp kề nhau, trong trường hợp này là 2/4 và 3/4. Các nhạc cụ độc tấu và nhóm nhạc cụ đẩy giai điệu lên xuống, và sau một màn trình diễn hùng tráng, chương và cả tác phẩm kết thúc trầm lặng như tưởng nhớ, suy tư … phù hợp với suy nghĩ của Rodrigo rằng bản concerto “chỉ nên mạnh mẽ như một cánh bướm … gợi nhớ đến những một thời quá khứ trôi qua…”2 bài trên được dịch từ: http://www.barbwired.com/barbweb/programs/..._concierto.html----------------------------------------------------------------Kiếm tìm một niềm đam mê, đi tìm một nhân cách...
     
  14. MadExistence

    MadExistence Đồ rê mi fa sol ...

    Mình cũng mạo muội xin dịch lại bài phỏng vấn Pepe Romero, đôi khi bí từ cũng tham khảo bài dịch cũ, xin post lên mời các bạn xem.Concierto de Aranjuez:Về chương II của tác phẩmCuộc phỏng vấn Pepe Romero thực hiện bởi Bill McGlaughlin vào tháng 7/1995 đã vén lên bức màn bí mật về ý nghĩa của chương II của bản Concierto de Aranjuez.BILL MCGLAUGHLIN: Có lẽ tác phẩm quen thuộc nhất với thính giả Mỹ là bản Concierto de Aranjuez.PEPE ROMERO: Đúng thế! Không chỉ với thính giả Mỹ, mà tác phẩm còn là một trong những bản concerto nổi tiếng nhất của thời đại chúng ta.MCGLAUGHLIN: Và anh đã nói với tôi rằng chương II không chỉ về làn gió mát trên những cành cây trong ngày hè ở cung điện Aranjuez, mà còn là một câu chuyện khác.ROMERO: Đây là một câu chuyện đã lâu. Nhưng Rodrigo không thích nó lắm, hoặc không thích nói về ý nghĩa thực sự của tác phẩm. Sự thật là Aranjuez được viết vào thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời họ, khi họ mất đứa con đầu lòng. Toàn bộ chương II là cách ông đối thoại với Chúa. Anh có thể cảm nhận được mạch đi xuyên suốt tác phẩm, tiếp nối mãi, biểu hiện cho cuộc sống, sự gắn bó và nhận thức của ông về cuộc đời. Và giai điệu, đầu tiên là kèn Cor, sau đó là guitar, và tiếp nối bởi tất cả các nhạc cụ trong dàn nhạc, lên đến đỉnh điểm khi cả dàn nhạc cùng tấu lên thật mãnh liệt – đó là tất cả những cảm xúc mạnh mẽ, thiết tha trong ông: tình yêu cho đứa con, cho người vợ thân thương, ông khẩn cầu Chúa đừng mang cô ấy đi.MCGLAUGHLIN: Anh có thể chơi lại đoạn đó không?ROMERO: Được chứ! (và đánh chủ đề tác phẩm.)MCGLAUGHLIN: Và sau đó mạch tác phẩm trở lại.ROMERO: Mạch luôn nằm trong ấy. Sau đoạn cao trào, guitar trở lại, như sự chấp thuận ý Chúa, trong một cảm giác bình yên. Chương kết thúc với linh hồn đứa bé bay lên Thiên đàng.Link để đọc và nghe cuộc phỏng vấn bằng tiếng Anh: http://music.mpr.org/features/9907_rodrigo/transcript.shtml-----------------------------------------------------------------Kiếm tìm một niềm đam mê, đi tìm một nhân cách ...
     
  15. Vannhu

    Vannhu Đồ rê mi fa sol ...

    Hi các bạn,theo chỗ tớ biết thì đó là cây đàn Guitar do chính N.Yepes tự tác.Tớ thấy N.Yepes chuyên biểu diễn bằng cây đàn 10 dây này của ông ta. Sau này tớ còn thấy một ông nhạc sĩ người Balan cũng học theo N.Yepes, chơi cây đàn 10 dây.Khi xem N.Yepes biểu diễn bản "Concierto de Aranjuez" của J.Rodrigo tớ thấy một số đoạn ông có chơi kèm cả các dây trên nữa.Tớ đã nghe "Concierto de Aranjuez" do nhiều người chơi nhưng tớ cũng như bạn, tớ thấy tiếng đàn của N.Yepes là hay nhất, nó mượt mà rung động nhất. Riêng P.Romero chơi bản hợp xướng này thì tớ nghe thấy nó cứng quá. [​IMG] Bữa nào tớ sẽ viết một bài về danh cầm N.Yepes góp vui cùng các bạn nhe.Hẹn sớm gặp lại.
     
  16. Nobita_guitar

    Nobita_guitar Cựu thành viên BQT

    Mình cũng nghe bài này rất nhiều nghệ sĩ đánh nhưng theo mình hay nhất về bài này là John Williams đánh. Bản này phải nghe John trình diễn và thâu đĩa năm 1965 là hay nhất và đánh bốc lửa nhất và không bị dàn nhạc đè, chính cũng nhờ vậy mà John mới được mệnh danh là vua về nhạc concetor guitar đó các bác ạ. John cũng có đánh bài này trong thời gian gần đây nhưng khi đánh chương II thì đoạn trổ ngón Cadanza lại chơi không hay bằng bài thu năm 1965. Cho đến giờ biệt hiệu dành riêng cho John Williams là vua của concietor vẫn còn giữ nguyên đến giờ.
     
  17. winter

    winter bài nào cũng táng

    Em nghe J.W chơi rồi, nhưng em thích bản do cô gái người Trung Quốc chơi hơn, Xufei Yang thì phải. Có đoạn cô ấy fantori kinh dị
     
  18. trọc

    trọc Thread Starter Cựu thành viên BQT

    Em thích Bream đánh :"> [​IMG]
     
  19. Vannhu

    Vannhu Đồ rê mi fa sol ...

    Thú thực bác Hai, nếu mà em bình luận thêm vào thì chỉ ngại bác biểu em "nặng nhời"` thôi, ngại lắm! Thế nên em chỉ dám mạo muội hỏi bác Hai một câu thôi:- Concierto d'Aranjuez có phải bản nhạc "bốc lửa" không vậy??????????Không phải nhạc "bốc lửa" mà chơi thành bốc lửa thì có mà cháy thành than đen thui ạ? Hihi [​IMG])Điều thứ hai, cũng là điều rất quan trọng: Chưa khi nào em thấy có nhà phê bình âm nhạc, hay có ai đó gọi J. Williams là "vua về nhạc concetor guitar" cả. Chỉ riêng có A. Segovia là từng gọi J. Williams là "guitar prince" mà thôi. Với lại các nhà phê bình âm nhạc đều thống nhất chung với phần đông các thính già ái mộ nhạc cổ điển một điều rằng: J. Wiiliams chơi nhạc không rung động, truyền cảm như một số danh cẩm khác (vị thế trên trường quốc tế hầu hết là kém ông ta). J. Williams nặng về kỹ thuật mà thôi. Họ cũng đều thống nhất rằng kỹ thuật của ông ta thì có thể gọi là "tuyệt đối" rồi.Có lẽ chính vì thế nên cái repertoire hay âm nhạc guitar nói chung của ông ta khá là "bảo thủ"!?. Ông ta hầu hết chỉ chơi các bản người khác đã chơi thành nổi tiếng rồi mà thôi. Kể cả Koyunbaba hay Usher Waltz, người ta chơi từ rạng đông tới hoàng hôn rồi ông mới trình diễn. Đâu đó có duy nhất một lần ông chơi một số tác phẩm mới nhưng sau đó tuyết nhiên không thấy ma nào nhắc đến, chả quỷ nào chơi lại, chính J. Williams cũng vậy. Các bạn ở đây đang khoái nghe Koyunbaba, Koyunbaba cũng là một bản nhạc thượng thừa, thì lấy nó ra ngày làm ví dụ: Các bạn cứ nghe J Wlliam chơi Koyunbaba và một số tài năng dạng "con-cháu" (gọi theo cách gọi của sư phụ J.W) của ông ta, ví như cô gái người Hy lạp Antigoni Goni (cũng từng là học trò của J Bream) hay chẳng phải đâu xa cô gái Trung Hoa Li Jie nhỏ thó như trẻ con kia cũng đủ thấy họ chơi truyền cảm hơn J W rất nhiều.Tóm lại, nói như vậy không có nghĩa là ông ta chơi không hay, chơi dở chơi vứt đi w.w... J. Williams chơi vẫn hay, rất hay nhưng không phải hay bậc nhất và J. Williams cũng không phải là ông hoàng hay ông vua của nhạc concerto guitar gì cả.Pepe Romero chơi cũng hay lắm nhưng như tôi đã trình bầy rồi, tiếng đàn hơi cứng, không được mượt mà lắm. Angel Romero chơi cũng lâu rồi, chơi cũng hay lắm nhưng tuyệt nhiên không phải là đối thủ của những người đã kể trên. Hơn nữa tôi toàn thấy Angel Romero chơi trong dàn nhạc nhỏ có khi chỉ bằng nửa giàn nhạc của ông cụ Narciso Yepes chơi mà thôi. Gia đình Romero mà hợp lai chơi Flamenco thì cứ gọi là úi jia... Tôi là con trai nhưng nhìn Pepe Romero biểu diên có lẽ cũng sinh lòng "yêu thầm nhớ vụng" ông ấy. Pepe Romero quả là một nhà nghệ sĩ thực thụ với đầy đủ mọi danh nghĩa của nó.Còn Xuefei Yang thì năm ngoái đây chơi bản này tại Germany bằng cây Takamine, nhưng người tinh mắt sẽ thấy khi đứng dậy cô ta đã rút dây cắm ra khỏi thùng đàn. Như thế thì chửa ngon rồi. Ngoài ra thì tiếng đàn bản nhạc này của cô ta cũng không thể đem ra so sánh với những người đã kể trên.Trước sau, người thâu âm đĩa bản hoà nhạc thế kỷ này đầu tiên vẫn là ông cụ Narciso Yepes. Cũng có nghĩa là người có công truyền bá bản nhạc này rộng ra công chúng năm Châu không phải là J. Williams mà là NARCISO YEPES. Xưa nay chỉ thấy hầu như các nước Tây âu có truyền thống nhạc cổ điển mời N.Yepes qua trình diễn với các giàn nhạc của họ bản hoà nhạc này chứ tuyệt nhiên chưa thấy họ mời ông John vậy.thânVN
     
  20. Nobita_guitar

    Nobita_guitar Cựu thành viên BQT

    Cám ơn bác Vannhu đã chỉ thêm cho mình. Vì mình ở đây có tài liệu để đọc về chuyện các nghệ sĩ guitar và mới có chuyện như thế. Trong tập tài liệu này có ghi về nhiều danh cầm của guitar. Bởi thế mình thấy họ nói những điều như sau :Segovia thì khỏi phải bàn rồi.Người chơi guitar giỏi nhất thế giới hiện nay là Julian Bream, không ai khác có thể diễn tả được nhiều âm sắc trong bài nhạc như là Bream thể hiện. Nghe kỹ thì tiếng đàn của Bream sâu hơn là của John Williams. Bream chơi không bị gò bó kỹ thuật mà chơi rất bay bướm và phóng khoáng. Bream gần như soạn score chẳng giống ai soạn cả và chỉ soạn để chơi cho riêng mình. Tớ vì rất mê Bream nên đã bỏ rất nhiều năm để ngồi ghi lại rất nhiều bài mình thích do Bream soạn và đánh, vì nhạc của Bream soạn gần như chỉ có một vài bài là có trên thị trường (chỉ đếm trên đầu ngón tay).Người biểu diễn về thể loại concecto hay nhất là John Williams. Đánh rất cân với dàn nhạc và không bị dàn nhạc đè. Thành công nhất của John là Bài Aranjuê, Concieto A major của Giuliani ... Bởi thế Paco de Lucia đã từng chơi bản Aranjue này vì chương 1 và 3 của nó rất bốc, nếu bác nào bảo nó không bốc thì tớ cũng chẳng biết ra sao, chương 2 của Aranjue là chương nhạc concerto tình nhất của thế kỷ 20. Kỹ thuật của JW rất kinh điển, mẫu mực, đánh theo bài bản chứ không phăng pha nhiều như Bream.Parkening là người chơi kinh điển với tiếng đàn mượt mà nhất mà ngay chính Segovia nói bản Chaconne do Parkening đánh nếu đem che màn lại thì ai cũng tưởng là chính Segovia đánh. Nhạc sĩ Joaquin Rodrigo từng khen Parkening là người chơi bản Aranjue hay nhất mà từ trước đến giờ ông mới được nghe bản này thể hiện thật đúng như ý của ông.Sabicas là người chơi flamenco hào hoa nhất và bác học nhất trong thể nhạc của ông. Montoya là người chơi flamenco ngẫu hứng tài tình nhất vì gần như ông chơi nhạc không bao giờ thu lại lần thứ 2, vì chẳng lần nào giống lần nào cả, ông đánh theo cái máu của mình.Yamasita là người soạn nhiều bài quái chiêu nhất cho guitar từ những tác phầm lớn như giao hưởng và những bài khó ai có thể soạn cho guitar thì Yamasita đã làm được.Yebes, Pepe Romero là những người có tiếng đàn rất trữ tình.Còn vài nhạc sĩ nữa thôi. Trong cuốn sách đó mình đọc và chỉ hiểu chừng đó. Mình cũng quen được khá nhiều nhạc sĩ guitar có hạng ở VN và nước ngoài và cũng nghe họ đàm luận như vậy mà thôi.Trên đây là những gì Hai lúa biết được. Cái biết này của Hai lúa chỉ được gọi là cóc ngồi đáy giếng thôi, có sai sót nhiều thì mong bác Vannhu và các bác bỏ qua nhé, đằng nào thì tớ cũng chỉ là một tên nhà quê ra tỉnh thôi mà các bác ạ ^<img src=^" border="0" alt="77.gif" />
     
Thread Status:
Not open for further replies.

Share This Page