1. Thông báo sự thay đổi của VIỆT GUITAR – HỢP ÂM HAY
    XIN CẢM ƠN!
    QT WEBSITE
    VŨ HÀ
    Dismiss Notice

Cuộc sống qua phím đàn guitar

Thảo luận trong 'Giải đáp - thảo luận về Guitar cổ điển' bắt đầu bởi vuvan, 23 Tháng bảy 2011.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. vuvan

    vuvan Thread Starter Cựu thành viên BQT

    Vài lời gửi anh em chiến hữu:
    Đã lâu rồi Vũ Văn không vô lại diễn đàn. Bữa nay, sau khi uống 2 chai tiger mà mắt vẫn mở thao láo, Vũ Văn chợt muốn tám nhảm nên bật dậy ngồi viết vài dòng này (và sẽ có thêm vài dòng vào những đêm không ngủ được ^^).
    Vì quen thuộc với Box Guitar cổ điển nên xin mạn phép post bài vô đây. Các bác mod và Admin thông cảm giúp vì sự cố chấp già cả này.
    Bắt đầu.



    Với tôi, Guitar không đơn thuần là bạn. Guitar là tri kỷ. Luôn là tri kỷ. Bao năm, bao tháng lần mò, bon chen tìm cho được một chỗ đứng nhỏ bé ở thành phố này cũng là bao lần tôi phải chuyển nhà. Tôi có vài thứ có giá trị vật chất hơn, nhưng cây đàn Guitar luôn được tôi chuyển đi đầu tiên, để mắt tới từng chút, sợ nó vô tình bị va đập, rơi rớt. Dù, đã lâu rồi tôi không còn tập Guitar nữa. Tôi cũng cắt trụi móng tay nhiều lần vì lười rũa, lười tập. Vì móng tay dài khiến tôi thấy vướng víu, khó chịu. Tôi không còn tỉ mẩn, chăm chút từng li từng tí với móng tay như trước kia nữa. Nhưng vài lần tôi đã nổi điên với chính hành động cắt trụi tuyệt tình ấy. Tôi không còn móng tay đủ dài để, dù chỉ một vài phút gẩy tưng tưng dăm ba nốt nhạc vang lên những âm thanh khô khốc của bộ dây đàn bám đầy bụi suốt gần ba năm chưa được thay.

    Trong căn phòng nhỏ, cây đàn Guitar được tôi treo thận trọng ngay trước bàn làm việc. Mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn, sự hiện diện của nó gợi lại trong tôi nhiều cảm xúc khó tả. Những ngày tháng miệt mài. Những ngày tháng nhiệt huyết. Những ngày tháng đã qua không bao giờ trở lại. Và gần đây, tôi chợt nhận ra chúng ngày một trôi xa, rất xa vào quá khứ, có điều tôi còn nhớ, có điều tôi đã quên. Những người bạn. Những nụ cười. Những gương mặt. Những tiếng đàn. Những giọng hát. Những tình cảm. Tôi đang dần quên…

    Đêm nay, tôi ngồi đây với nỗi trống trải vô hạn trong lòng. Tôi đang đánh mất điều gì đó mà chính bản thân tôi những ngày qua không định nghĩa được (hoặc tôi đã cố tình phớt lờ không muốn định nghĩa). Nhưng, rốt cuộc, tôi hiểu, tôi đang chạy theo một điều này, mà vô tâm bỏ rơi điều khác. Tôi cố tình. Tôi đang cố tình vô tâm. Mọi thứ đều có giá của nó.

    Đã gần 1 năm rồi tôi không gặp, hay gọi điện cho thầy CĐK. Tôi sợ. Tôi mang ơn thầy nhiều vô kể. Tôi sợ thầy thất vọng về tôi. Cuộc sống của tôi có quá nhiều biến động. Tôi bị những người (từng) là – bạn – thân coi thường. Từng bị chỉ thẳng vào mặt chửi “Mày là thằng thất bại”. Lúc ấy tôi buồn. Rất buồn. Không phải buồn vì tôi thất bại, mà buồn vì bạn tôi vừa lạnh lùng đập vỡ một thứ gì đó rất tốt đẹp tôi vẫn nâng niu gầy dựng trong lòng. Nhưng, sự thực, cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cảm ơn những – người – bạn – từng – thân đã ruồng bỏ hay chửi thẳng vào mặt tôi như vậy. Những lời nói của họ giúp tôi có thêm nhiều động lực, sức mạnh giẫy giụa, bật tới vượt qua thời điểm khó khăn trong cuộc sống tưởng chừng như không có lối thoát.

    Tôi có một cái phao rất lớn. Lớn đến nỗi tôi không sợ thêm bất cứ cơn sóng gió nào khác sẽ đến với tôi trong cuộc đời này. Tôi có thể không tới bờ, tới bến, nhưng tôi tin, tin mãnh liệt, tôi không bao giờ chìm.

    Thầy CĐK là người cho tôi cái phao ấy.

    Cái phao đầu tiên mang tên “Theo ý tôi là…”. Bài học vỡ lòng luôn là bài học ấn tượng nhất, sâu đậm nhất còn lưu lại trong tâm trí. Ngày ấy, khi còn ngồi trên ghế giảng đường, với một vẻ bất cần (thì có gì đâu mà cần), và một lý tưởng sống cao đẹp (như trong những truyện cổ tích tôi đã đọc ngấu nghiến cả tuổi thơ), tôi vẫn bay lơ lửng đâu đó trên trời. Ngông nghênh, tự phụ mà không hề biết bản thân mình rỗng tuyếch như một cái thùng phi.

    Thầy dạy tôi, mỗi khi tranh luận một điều gì với ai, hãy luôn bắt đầu bằng câu “Theo ý tôi là…”. Câu nói đơn giản ấy, thầy vất vả kèm sát tôi cả năm tôi mới nói được. 05 năm sau, cho đến giờ, (và sẽ là cả quãng đời dài dẵng sau này), khi trải nghiệm cuộc sống, công việc, tôi vẫn còn thấy câu ấy quá rộng lớn mà tôi càng học càng thấy mình chưa thể nắm được trọn vẹn hết ý nghĩa ẩn sâu bên trong.
    V.
  2. follow_peaper

    follow_peaper Đồ rê mi fa sol ...

    với tôi thì guitar classic bây giờ là thứ phải chinh phục được
    nói hơi ngạo mạn chứ phương châm sống của tôi là : cái gì tôi chưa có được chưa làm được là thứ tôi chưa thực sự muốn
    với guitar cũng vậy, với tôi chơi guitar để mình thấy hay chả cần làm người khác có thấy hay hay không, vì thế tôi quyết định tập, tập bằng được thì thôi, chả ảnh hưởng đến thằng nào là được
    cũng có tí men nói xằng xằng tí
    chủ thread có yahoo còn thức add nick chém gió tí chơi
  3. DucKnight

    DucKnight ăn hại nhất VG 8-}

    đời không như là mơ :(
  4. Solrezla

    Solrezla Đồ rê mi fa sol ...

    "Theo ý tôi là .........."

    Một bài học quý, thanks bạn ^^
  5. Psychopath

    Psychopath Mới tập romance

    Các bác là dân cổ điển có khác. Em quen thói phóng đãng buông thả, nên chỉ bấm móng tay cho đủ dài, chẳng bao giờ gọt giũa gì cả.

    Ngoài ra em cũng thấy bài post của follow reaper có gì đó đúng với mình. Cái gì cũng vậy, không cứ là guitar cổ điển.
  6. sealwithakiss_2309

    sealwithakiss_2309 Đồ rê mi fa sol ...

    :D

    bài viết anh tâm trạng quá, hi vọng anh dám quay lại đối diện vs tất cả...cũng như vs cây đàn guitar thân thiết của mình. Thân.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này